Vợ hiền thì tốt nhưng mà hiền tới mức không biểu lộ cảm xúc như thế thì sống chẳng khác nào với khúc gỗ. Nghĩ lại mà chán nản vô cùng.
Mỗi lần nhìn vợ khúm núm, co ro người là lại bị người khác to tiếng, đó là điều tôi thấy ai ngại trong lòng của mình. Dù vợ không sai, cũng chẳng làm gì để khiến người khác khó chịu, ấy vậy mà, từng cử chỉ của vợ cứ khiến người khác cảm thấy mất lòng người khác vậy.
Về đến nhà, vợ chẳng nói chẳng rằng gì lúc có bố mẹ và đông người. Chỉ khi nào có hai vợ chồng với nhau, vợ mới nói chuyện vui vẻ. Sống trong nhà, vợ là người ý tứ quá, đi đâu cũng không được thoải mái, tự tin, lúc nào cũng cảm giác lo lắng, sợ hãi. Lắm hôm, bảo vợ cứ nói chuyện vui vẻ thì mới hòa đồng được, vợ chỉ cười cười. Ăn uống cũng không bao giờ tự nhiên, cứ ngại ngại gắp thức ăn, tôi lại phải toàn gắp thức ăn cho vợ, không thì vợ chỉ có ăn rau chấm với nước mắn thôi. Ăn một miếng thì là ngại không ăn đến miếng thứ hai nữa.
Có lần, chị dâu tôi nói gì đó, quát vào mặt vợ mà vợ lại bảo ‘em xin lỗi chị, em sai rồi ạ. Vậy chị cứ để em làm lại’. Hóa ra là rán cái món gì đó cháy, chị dâu không vừa ý nên nói thế là vợ trả lời như vậy. Tôi đứng ngoài tức anh ách, quát lại vợ ‘cháy thì rán lại, làm sai gì mà phải xin lỗi’. Lúc ấy thấy vợ nước mắt ứ ra rồi. Bố mẹ tôi vợ xin lỗi còn được, đằng này là bà chị dâu ghê gớm, có gì đâu mà vợ tôi sợ hãi đến co rum người lại như vậy. Tôi cảm thấy xấu hổ với các ứng xử của vợ mình.
Biết là vợ dĩ hòa vi quý, người hiền thì tốt nhưng hiền đến mức nhu nhược khiến tôi khó chịu. Đàn bà phải nhanh nhẹn, thông minh sắc sảo, vợ tôi sao lại cứ để người khác lấn lướt hết cả phần của mình thế nhỉ. Càng nghĩ càng thấy tức vợ. Góp ý với vợ bao nhiêu lần rồi, bảo vợ phải mạnh bạo lên, đừng cho là người ta hơn mình, lúc nào cũng phải tự tin, thế mà vợ lại như thế.
Tôi muốn bênh vực vợ nhưng không phải lúc nào cũng có thể bênh được, mà bênh thì vợ lại bảo ‘thôi anh ạ, không có gì’, thế thì tôi còn bênh làm sao được. Nói với vợ bao nhiều lần những cô ấy đâu có thay đổi được cái tính của mình.
Người ta đến nhà chơi, ngồi cả bữa cơm vợ cũng không nói một câu gì, cứ cắm mặt vào ăn. Ăn xong thì bưng bê đi dọn, nghĩ mà chán. Ai hỏi câu gì thì nói câu ấy, gần như không bao giờ chủ động hỏi han họ hàng. Nói với vợ bao nhiêu lần, phải mau mồm mau miệng không người ta chê bai thì vợ cứ cười bảo ‘tính em nó thế’.
Ra ngoài, ai nói gì vợ cũng gật đầu, dù người ta sai rành ra, vợ cũng không dám cãi lại. Ai lại đi làm còn về kể với chồng là, người ta toàn bắt đi rót nước mới pha cà phê, bực mình không thể nào chịu được. Mình đâu phải là chân tạp vụ đâu mà đi rót nước với pha cà phê cho mọi người ở cơ quan suốt ngày?
Ở nhà, người này người kia nói chuyện vui vẻ nhưng mà vợ chẳng bao giờ góp mặt vào đó. Mẹ chồng có nói gì cũng dạ vâng một cách vô lý. Đang nấu cơm, bảo chạy đi lấy cái này cái kia cũng lấy, không nói là con đang nấu cơm hay để nồi rau đó có sợ bị cháy không. Cứ chỉ cần ai nói cái là nghe và răm rắp tuân lệnh như là một con người không có lập trường, chứng kiến của bản thân vậy. Vợ chẳng khác gì một người vô hồn giống như cái máy vậy.
Gần như vợ không bao giờ biết giận. Vợ hiền thì tốt nhưng mà hiền tới mức không biểu lộ cảm xúc như thế thì sống chẳng khác nào với khúc gỗ. Nghĩ lại mà chán nản vô cùng. Người ta có vợ hiền thì sướng, vợ tôi hiền mà sao tôi thấy khốn khổ như thế này.
Xem thêm: bep tu taka, bep tu hefele, bep tu nardi
Về đến nhà, vợ chẳng nói chẳng rằng gì lúc có bố mẹ và đông người. Chỉ khi nào có hai vợ chồng với nhau, vợ mới nói chuyện vui vẻ. Sống trong nhà, vợ là người ý tứ quá, đi đâu cũng không được thoải mái, tự tin, lúc nào cũng cảm giác lo lắng, sợ hãi. Lắm hôm, bảo vợ cứ nói chuyện vui vẻ thì mới hòa đồng được, vợ chỉ cười cười. Ăn uống cũng không bao giờ tự nhiên, cứ ngại ngại gắp thức ăn, tôi lại phải toàn gắp thức ăn cho vợ, không thì vợ chỉ có ăn rau chấm với nước mắn thôi. Ăn một miếng thì là ngại không ăn đến miếng thứ hai nữa.
Có lần, chị dâu tôi nói gì đó, quát vào mặt vợ mà vợ lại bảo ‘em xin lỗi chị, em sai rồi ạ. Vậy chị cứ để em làm lại’. Hóa ra là rán cái món gì đó cháy, chị dâu không vừa ý nên nói thế là vợ trả lời như vậy. Tôi đứng ngoài tức anh ách, quát lại vợ ‘cháy thì rán lại, làm sai gì mà phải xin lỗi’. Lúc ấy thấy vợ nước mắt ứ ra rồi. Bố mẹ tôi vợ xin lỗi còn được, đằng này là bà chị dâu ghê gớm, có gì đâu mà vợ tôi sợ hãi đến co rum người lại như vậy. Tôi cảm thấy xấu hổ với các ứng xử của vợ mình.
Biết là vợ dĩ hòa vi quý, người hiền thì tốt nhưng hiền đến mức nhu nhược khiến tôi khó chịu. Đàn bà phải nhanh nhẹn, thông minh sắc sảo, vợ tôi sao lại cứ để người khác lấn lướt hết cả phần của mình thế nhỉ. Càng nghĩ càng thấy tức vợ. Góp ý với vợ bao nhiêu lần rồi, bảo vợ phải mạnh bạo lên, đừng cho là người ta hơn mình, lúc nào cũng phải tự tin, thế mà vợ lại như thế.
Tôi muốn bênh vực vợ nhưng không phải lúc nào cũng có thể bênh được, mà bênh thì vợ lại bảo ‘thôi anh ạ, không có gì’, thế thì tôi còn bênh làm sao được. Nói với vợ bao nhiều lần những cô ấy đâu có thay đổi được cái tính của mình.
Người ta đến nhà chơi, ngồi cả bữa cơm vợ cũng không nói một câu gì, cứ cắm mặt vào ăn. Ăn xong thì bưng bê đi dọn, nghĩ mà chán. Ai hỏi câu gì thì nói câu ấy, gần như không bao giờ chủ động hỏi han họ hàng. Nói với vợ bao nhiêu lần, phải mau mồm mau miệng không người ta chê bai thì vợ cứ cười bảo ‘tính em nó thế’.
Ra ngoài, ai nói gì vợ cũng gật đầu, dù người ta sai rành ra, vợ cũng không dám cãi lại. Ai lại đi làm còn về kể với chồng là, người ta toàn bắt đi rót nước mới pha cà phê, bực mình không thể nào chịu được. Mình đâu phải là chân tạp vụ đâu mà đi rót nước với pha cà phê cho mọi người ở cơ quan suốt ngày?
Ở nhà, người này người kia nói chuyện vui vẻ nhưng mà vợ chẳng bao giờ góp mặt vào đó. Mẹ chồng có nói gì cũng dạ vâng một cách vô lý. Đang nấu cơm, bảo chạy đi lấy cái này cái kia cũng lấy, không nói là con đang nấu cơm hay để nồi rau đó có sợ bị cháy không. Cứ chỉ cần ai nói cái là nghe và răm rắp tuân lệnh như là một con người không có lập trường, chứng kiến của bản thân vậy. Vợ chẳng khác gì một người vô hồn giống như cái máy vậy.
Gần như vợ không bao giờ biết giận. Vợ hiền thì tốt nhưng mà hiền tới mức không biểu lộ cảm xúc như thế thì sống chẳng khác nào với khúc gỗ. Nghĩ lại mà chán nản vô cùng. Người ta có vợ hiền thì sướng, vợ tôi hiền mà sao tôi thấy khốn khổ như thế này.
Xem thêm: bep tu taka, bep tu hefele, bep tu nardi