Nhưng tin nhắn của tôi chẳng có gì to tát, chẳng qua là tôi cần một người quan tâm đến mình. Luân giống như một tượng đá, cứ ngồi lặng thinh, có khi trong quán chè, đôi khi ở công viên, có lúc lại ở trong phòng khách nhà Luân hay nhà tôi.
– Ông biết không ông Luân. Tôi không hiểu tại sao tôi lại thích cái anh chàng Hiển cao kều đó nửa. Hắn chẳng có gì đẹp trai, tài giỏi đâu? Người thì giống như một cây sậy cao lều nghều. À, giống như một cây mía. Hắn có gì hay đâu ông Luân hớ?
Luân ậm ừ:
– Ừ, cái thằng Hiển thật xấu trai. Nghe nói nó bủn xỉn?
Tôi chỉ giả vờ nói thế để cho Luân khen Hiển, ai ngờ ông bạn của tôi lại cố tình chê bai … người mà tôi yêu thương. Thế là tôi hét to:
– Ông Luân, nói xấu người vắng mặt là điều không tốt.
Khi đó Luân chỉ ngước mắt nhìn chăm chăm vào tôi: “Chắc chắc là bà bị cúm A hay cúm B gì đó đang phát tán trong cơ thể.”
Tôi và Luân biết rõ tính tình nhau, nên tôi dễ dàng chia sẻ tất cả mọi thứ của mình cho cậu ấy, từ chuyện cuộc sống cho đến tình cảm yêu đương, những rạn nút trong chuyện tình cảm. Ngày tháng trôi qua, mưa hay nắng, buồn hay vui, tôi quen có Luân. Cũng thật buồn cười khi Luân coi tôi giống như một đứa con trai, Luân sẵn sàng cõng tôi qua một vũng nước, vì sợ làm ướt đôi giày mới mua, tôi lại hồn nhiên cầm chiếc kéo cắt mái tóc dài quá lứa của Luân giống như một thợ hớt tóc chuyên nghiệp, vì Luân không có tiền để ra tiệm hớt tóc, dù tiệm hớt tóc đó là ông thợ già bày chiếc ghế ở dưới tán một cây xanh. Có khi má tôi nấu xôi đậu đen, món xôi mà Luân rất thích. Tôi chẳng ngần ngại lấy một ít, gói trong chiếc lá đu đủ đem đến trường cho Luân. Luân chẳng hề ái ngạo, giờ ra chơi, cứ ngồi bệt trên gốc cây già rễ xù xì, ăn ngon lành như thể là Luân rất đói.
Có lúc, tôi gọi Luân giữa đêm khuya, khi trái tim tôi như đâu thắt lại, vì một mối tình nữa lại tan vỡ. Tôi chẳng biết trò chuyện hay tâm sự với ai, người mà tôi có thể sẻ chia hơn ai hết đó chính là Luân. Tôi thì thầm: “Luân ơi, Phương buồn quá. Ra phố với Phương được không?” Nhà Luân đâu có gần. Cách xa nhà tôi dễ chừng hơn 5 cây số, dài dằng dặc. Không ai rảnh đến mức độ phóng xe hơn 5 cây số để ngồi nghe một người kể lể về một mối tình tan vỡ của mình. Nhưng Luân đã đi. Bất kể con đường xa, con đường vắng. Mà tôi cũng không hiểu tại sao toi lại có thể “hành hạ” Luân như thế mà Luân vẫn chịu đựng, đến độ bạn bè học chung lớp ngày xưa phải oà lên ngạc nhiên: “Sao hai đứa không yêu nhau? Yêu nhau rồi lấy nhau đỡ mất công Luân phải phóng xe cả 6, 7 cây số nửa đêm để nghe con Phương kể chuyện của mình.”
Tôi cũng đã hỏi Luân như thế:
– Tại sao tui và ông không yêu nhau ông Luân nhỉ?
Luân khoanh tay, nhìn tôi như đang nhìn một vật thể lạ:
– Đố bà biết tại sao.
– Tại sao?
– Đơn giản thôi. Vì hai đứa mình không hề yêu nhau.
Lạ nhỉ? Bởi vì, tôi vẫn chưa cảm thấy rung động khi ôm Luân trở tôi trên cong đường lồng lộng gió biển. Dù ngực của tôi ép sát vào bờ vai rộng của Luân. Không một va chạm thể xác nào giữa một người nam và người nữ lại không dấy lên những ham muốn, tôi cũng không biết và chẳng thể nào lý giải được điều đó. Nếu yêu Luân, tôi không thể kể cho Luân nghe về Hiển. Tôi không rủ Luân cùng tôi đến shop áo quần, lựa cho tôi một chiếc áo hợp với Hiển. Đến độ Luân phải nhíu mày: “ Phải chi bà rủ tôi vào đây, mua tặng cho tôi một chiếc áo.” Tôi bỗng giật mình vì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mua cho Luân mọt món quà nào đó.
Nhưng rồi một ngày nọ, Hiển nổi cơn ghen khi đọc những tin nhắn của tôi vẫn thường nhắn cho Luân. Những tin nhắn ấy như một nhu cầu: “ Luân ơi,phải chi giờ này hai đứa mình đi ăn gỏi bò khô.” Luân: “Gỏi bò khô ngay đường Hàn Thuyên vừa rẻ vừa ngon”; “Luân ơi, hôm nay Hiển hôn mình. Mình có cảm giác không như mình tưởng tượng. Làm sao bây giờ?”. Luân: “Mệt quá, yêu nhau chẳng lẽ giống như tu sĩ ngó nhau à. Tại tui không hôn thôi, chớ hôn bà là bà bắt tui lấy bà rồi”; “Luân nè, mình có nên lấy Hiển không? Ba má Hiển đã tới nhà đặt vấn đề rồi.”; Luân: “Không lấy chồng để ế à. Vài năm nữa là U30 rồi đó.” … Hiển đã hét to khi tôi với anh đang ngồi ở quán nước: “Tại sao lúc nào em cũng nghĩ đến Luân? Hay là hai người yêu nhau rồi?”. Tôi bỏ rơi tình yêu của mình ngay quán nước đó khi đêm bắt đầu thả từng sợi đen xuống phố. Khi mọi người bắt đầu ra đường để lắng nghe sự huyên náo của phố phường. Hiển không đuổi theo tôi. Chiếc taxi chở tôi ra xa quán. Người tài xế hỏi: “Đi đâu vậy chị?” Tôi sực nhớ đến mẫu đối thoại nào đó trong một phim mà tôi đã từng coi. Nhân vật nữ sẽ nói: “Anh đưa tôi đi đâu cũng được.” Nhưng tôi không nói như thế. Tôi bảo: “Anh đưa tôi ra biển.”
Tôi ngồi ở nơi gió lộng đó một mình. Bao quanh tôi những đôi tình nhân đang ghì nhau giữa loang lỗ ánh đèn, họ kệ ai nhìn vào. Tình yêu không sợ những đôi mắt.
Tôi lấy điện thoại ra. Tôi lại nhắn cho Luân: “ Trời ơi. Buồn quá.”
Xem thêm: bếp từ binova, bep tu esen, bếp từ faster fs 2s