Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện chẳng ai muốn cả. Thế nhưng tất cả chỉ bởi cái duyên cái số, không yêu nhau nhưng vẫn có thể đến được với nhau danh chính ngôn thuận như vợ chồng. Dù là vội vàng nhưng giờ đã có một gia đình rồi, hãy biết chăm sóc và vun vén nhiều hơn để gia đình là nơi ta dựa vào mỗi khi mệt mỏi và chán nản.
Chưa đầy 3 tháng nữa là đứa con bé bỏng của em cất tiếng khóc chào đời. Ấy vậy mà hàng tuần, em vẫn phải nuốt nước mắt đến phòng khám để điều trị bênh sùi mào gà, căn bệnh lây truyền do chính người chồng bội bạc lây cho em, khi em đang mang trong mình giọt máu của anh ta.
Em và Trung (chồng em) kết hôn khi em vừa mới ra trường, đang chờ việc nên em ở nhà tranh thủ bán hàng cho bố mẹ. Trung ở cách nhà em hơn 3 km, theo đuổi em từ khi em vẫn còn đang đi học. Thú thực, em không nghĩ mình sẽ yêu Trung, bởi anh là người khá đào hoa, yêu đương chơi bời nhiều, đàn đún với rất nhiều người. Trước em đang đi học, Trung chỉ dừng lại ở việc liên lạc với em, đến trường em chơi, nhưng sau khi em học xong, Trung công khai đến nhà em chơi, dù em không cho phép thì anh ta vẫn cứ đến.
Và với tài ăn nói của mình, Trung làm cho bố mẹ em “đổ gục”, chẳng biết Trung nói gì, nhưng bố mẹ em ép em phải yêu và cưới Trung. Ban đầu em không đồng ý, nhưng bố em nói, nó tốt thế còn không muốn, mày còn định cưới ai nữa. Rồi mẹ em, tối cũng ngọt nhạt, tỉ tê tai em rằng: “Mẹ thấy nó yêu mày thật, nhà nó khá giả, nó còn hứa cưới xong xin việc cho mày nữa”. Nghe mẹ nói, em thấy giận lắm, chả nhẽ chỉ vì như thế mà mình phải lấy người không yêu hay sao. Nhưng rồi cuối cùng, em cũng quá mệt mỏi với chuyện bố mẹ giục, hơn thế là em cũng muốn nhanh chóng xin được việc nên chấp nhận lấy Trung.
Đám cưới xong, tôi về nhà Trung làm dâu. Nhà Trung kinh doanh lớn, kinh tế rất khá giả. Có người giúp việc nên em cũng chẳng phải làm gì nhiều, chỉ loanh quanh cơm nước. Trung khá biết cách chiều chuồng vợ, bố mẹ chồng cũng dễ tính, nói chung cuộc sống khá thoải mái. Em cũng không phải nghĩ ngợi gì.
Cưới nhau đến tháng thứ 2 thì em có bầu. Chuyện vợ chồng cũng thưa thớt hơn, vì muốn giữ cho con.
Thấm thoắt em cũng bước sang tháng thứ 5, thai phát triển rất tốt, lại là con trai nên nhà chồng em mừng lắm, vì Trung là con trai trưởng, sau anh chỉ còn một em gái nữa đang học cấp 3.
Thời điểm đấy, em thấy “vùng kín” có vấn đề, rất khó chịu. Tâm sự với chồng, Trung khuyên em hãy đi khám xem có sao không, nhỡ đâu lại ảnh hưởng không tốt đến con. Nghe vậy, em cũng không trì hoãn mà lập tức đi khám ở phòng khám ngoài. Chị bác sĩ khám xong kết luận em bị sùi mào gà, một bệnh lây qua đường tình dục, nghe vậy mà em không thể nào tim được vào trong mắt của mình nữa. Bác sĩ còn yêu cầu em đưa Trung tới khám để tư vấn và điều trị cho cả hai.
Tối về, nói chuyện với chồng, em phát khóc cả lên, em ăn ở sạch sẽ, không lang chạ, vậy tại sao lại mắc bệnh này được chứ. Chỉ có thể là Trung phản bội mà lây bệnh cho em thôi. Sau một hồi vòng vo, chối tội, cuối cùng Trung cũng thừa nhận một lần đi nhậu đã trót “bóc bánh trả tiền” với một cô gái làng chơi.
Nghe chồng thú tội, em đau xót không nói nổi lời nào, nước mắt nước mũi rơi lã chã. Mặc cho Trung cầu xin, hứa hẹn, bản thân em như chết lặng đi, nghĩ mà thương mình thương cho đứa con bé bỏng chưa kịp chào đời của mình.
Vậy là từ hôm đấy, tuần nào em cũng phải đến phòng khám để đốt sùi và thăm khám. Bác sĩ nói, chữa bệnh này cần rất nhiều thời gian, không nóng vội được, phải thật kiên trì. Mấy tháng qua đi, giờ bụng em đã vượt mặt, đến chữa bệnh mà vừa tủi nhục vừa xấu hổ. Giờ em thấy chán lắm, chẳng thiết tha cái gì nữa, nghĩ đến con mà lo thắt ruột, nhỡ thằng bé có làm sao, chắc em chết mất. Giá mà hồi đó em không vội vàng, thì giờ đâu nên nỗi.
Xem thêm: bep dien tu, bếp điện, bep dien tu bosch, bếp điện từ faster
Em và Trung (chồng em) kết hôn khi em vừa mới ra trường, đang chờ việc nên em ở nhà tranh thủ bán hàng cho bố mẹ. Trung ở cách nhà em hơn 3 km, theo đuổi em từ khi em vẫn còn đang đi học. Thú thực, em không nghĩ mình sẽ yêu Trung, bởi anh là người khá đào hoa, yêu đương chơi bời nhiều, đàn đún với rất nhiều người. Trước em đang đi học, Trung chỉ dừng lại ở việc liên lạc với em, đến trường em chơi, nhưng sau khi em học xong, Trung công khai đến nhà em chơi, dù em không cho phép thì anh ta vẫn cứ đến.
Và với tài ăn nói của mình, Trung làm cho bố mẹ em “đổ gục”, chẳng biết Trung nói gì, nhưng bố mẹ em ép em phải yêu và cưới Trung. Ban đầu em không đồng ý, nhưng bố em nói, nó tốt thế còn không muốn, mày còn định cưới ai nữa. Rồi mẹ em, tối cũng ngọt nhạt, tỉ tê tai em rằng: “Mẹ thấy nó yêu mày thật, nhà nó khá giả, nó còn hứa cưới xong xin việc cho mày nữa”. Nghe mẹ nói, em thấy giận lắm, chả nhẽ chỉ vì như thế mà mình phải lấy người không yêu hay sao. Nhưng rồi cuối cùng, em cũng quá mệt mỏi với chuyện bố mẹ giục, hơn thế là em cũng muốn nhanh chóng xin được việc nên chấp nhận lấy Trung.
Đám cưới xong, tôi về nhà Trung làm dâu. Nhà Trung kinh doanh lớn, kinh tế rất khá giả. Có người giúp việc nên em cũng chẳng phải làm gì nhiều, chỉ loanh quanh cơm nước. Trung khá biết cách chiều chuồng vợ, bố mẹ chồng cũng dễ tính, nói chung cuộc sống khá thoải mái. Em cũng không phải nghĩ ngợi gì.
Cưới nhau đến tháng thứ 2 thì em có bầu. Chuyện vợ chồng cũng thưa thớt hơn, vì muốn giữ cho con.
Thấm thoắt em cũng bước sang tháng thứ 5, thai phát triển rất tốt, lại là con trai nên nhà chồng em mừng lắm, vì Trung là con trai trưởng, sau anh chỉ còn một em gái nữa đang học cấp 3.
Thời điểm đấy, em thấy “vùng kín” có vấn đề, rất khó chịu. Tâm sự với chồng, Trung khuyên em hãy đi khám xem có sao không, nhỡ đâu lại ảnh hưởng không tốt đến con. Nghe vậy, em cũng không trì hoãn mà lập tức đi khám ở phòng khám ngoài. Chị bác sĩ khám xong kết luận em bị sùi mào gà, một bệnh lây qua đường tình dục, nghe vậy mà em không thể nào tim được vào trong mắt của mình nữa. Bác sĩ còn yêu cầu em đưa Trung tới khám để tư vấn và điều trị cho cả hai.
Tối về, nói chuyện với chồng, em phát khóc cả lên, em ăn ở sạch sẽ, không lang chạ, vậy tại sao lại mắc bệnh này được chứ. Chỉ có thể là Trung phản bội mà lây bệnh cho em thôi. Sau một hồi vòng vo, chối tội, cuối cùng Trung cũng thừa nhận một lần đi nhậu đã trót “bóc bánh trả tiền” với một cô gái làng chơi.
Nghe chồng thú tội, em đau xót không nói nổi lời nào, nước mắt nước mũi rơi lã chã. Mặc cho Trung cầu xin, hứa hẹn, bản thân em như chết lặng đi, nghĩ mà thương mình thương cho đứa con bé bỏng chưa kịp chào đời của mình.
Vậy là từ hôm đấy, tuần nào em cũng phải đến phòng khám để đốt sùi và thăm khám. Bác sĩ nói, chữa bệnh này cần rất nhiều thời gian, không nóng vội được, phải thật kiên trì. Mấy tháng qua đi, giờ bụng em đã vượt mặt, đến chữa bệnh mà vừa tủi nhục vừa xấu hổ. Giờ em thấy chán lắm, chẳng thiết tha cái gì nữa, nghĩ đến con mà lo thắt ruột, nhỡ thằng bé có làm sao, chắc em chết mất. Giá mà hồi đó em không vội vàng, thì giờ đâu nên nỗi.
Xem thêm: bep dien tu, bếp điện, bep dien tu bosch, bếp điện từ faster