Tôi và chồng làm đám cưới sau 4 năm yêu thương sâu đậm. Chúng tôi đã trải qua biết bao nhiều sóng gió, khó khăn và cả niềm vui khôn tả, nếu không phải yêu say đắm, yêu một lòng một dạ thì có lẽ chúng tôi chẳng ở bên nhau lâu đến thế. Cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Anh theo đuổi tôi từ khi tôi mới vào năm nhất, qua nhiều lần tôi cố tình tạo ra trở ngại để thử thách nhưng anh vẫn kiên trì vượt qua. Bản thân tôi thấy anh là một con người thật thà tốt bụng lại yêu thương mình hết lòng, vì thế mà bản thân tôi mở lòng cho anh một cơ hội.
Yêu nhau mấy năm, khi đó tôi đã ra trường, cả hai đều đã có công việc ổn định, chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn. Tôi những tưởng rằng, chúng tôi đã đi đến bến bờ hạnh phúc và có một cái kết viên mãi như ý của mình.
Tổ ấm của chúng tôi lúc nào cũng hạnh phúc, ấm cúng, rộn rã tiếng cười đùa, chồng tôi yêu vợ, cưng nựng tôi vô cùng. Tôi thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Rồi khi cu Tít chào đời, niềm hạnh phúc của gia đình như nhân lên gấp nhiều lần vậy.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã gần 4 năm kể từ ngày cưới. Cuộc hôn nhân vẫn vô cùng tốt đẹp, dù tôi có béo ra, xấu hơn so với hồi con gái, nhưng tình yêu của chồng vẫn mặn nồng như xưa. Tôi luôn tin yêu chồng toàn tâm toàn ý.
Một ngày, tôi có lịch phải đi công tác gấp 3 ngày. Vì sợ con nhỏ chồng không chăm được nên tôi mang gửi bà ngoại. Nhưng thật không may, buổi tối đó khi vừa đến sân bay, mẹ tôi gọi điện báo con trai tôi bị sốt, người nóng lắm, bảo tôi gọi cho chồng đến đưa thẳng bé đi bệnh viện. Mẹ tôi bảo gọi cho chồng tôi không được, toàn không nghe máy. Mẹ định bắt taxi đưa cháu đi, nhưng ngoài trời đang có mưa dông, mẹ tôi già rồi không dám đi.
Trong lòng tôi thì nóng như lửa đốt vậy, sếp tôi đi cùng thấy vậy bảo hay tôi cứ về đi. Lo xong sớm mai bay vào sau cũng chưa vội. Tôi biết ơn sếp lắm, nên nhanh chóng lên đường bắt xe về. Trên đường về, tôi gọi điện liên tục cho chồng nhưng máy đều tắt.
Vì đường từ sân bay phải qua nhà trước nên tôi tranh thủ rẽ vào nhà, gọi chồng cùng đi luôn.
Mở cổng vào nhà, tôi thấy điện phòng khách bật sáng nhưng chẳng có người. Để giầy vào kệ, tôi tối sầm mắt ki nhìn thấy đôi giày quen thuộc. Đó chẳng phải là đôi giày của Linh - cô hàng xóm nhà tôi sao. Cô gái này độc thân, ở sát nhà tôi, chúng tôi rất thân nhau, đôi giày này là tôi đưa cô ấy đi chọn nên không thể nhầm được.
Bất giác thấy lòng bất an, tôi nghĩ chắc chắn là có chuyện không lành rồi. Tôi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, bước lên cầu thang lên phòng ngủ của hai vợ chồng.
Tiếng cười đùa, những âm thanh vọng ra trong đó khiến tôi đủ biết đang có chuyện gì ở trong. Tôi đau đớn đến đứng không vững, chân nhũn cả ra khiến tôi đổ gục. Tình yêu của tôi, gia đình của tôi, niềm tự hào của tôi, tất cả vỡ vụn trong cái đếm mưa gió ấy.
Xem thêm: bep tu essen, bếp từ batani, bep dien tu teka